Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2014
Vậy là tôi không đến nỗi khùng phải không
Vậy là tôi không đến nỗi khùng phải không! Tôi đã nghĩ trông mình sẽ khá hơn khi cắt hết tóc đi. Nhưng chẳng có thằng cha nào thích cả. Tất cả chúng nó đều bảo tôi trông như một nạn nhân sống sót ở trại tập trung. Có gì mà con trai cứ thích con gái phải để tóc dài thế nhỉ? Bọn phát xít, cả lũ chúng nó? Tại sao con trai ai cũng cho là con gái tóc dài mới là sang trọng nhất, dịu dàng nhất, có nữ tính nhất? Thế này nhé, bản thân tôi đã biết ít nhất đến hai trăm năm mươi đứa con gái tóc dài mà chẳng sang trọng tí gì. Thật đấy."
"Tôi nghĩ bây giờ trông cậu hay hơn trước nhiều," tôi nói. Và tôi nghĩ thế thật. Theo trí nhớ của tôi thì với mái tóc dài cô ta cũng chỉ như một sinh viên xinh xắn thế thôi. Còn cô gái ngồi trước mặt tôi thì đang căng tràn một sinh lực tươi mát. Cô giống như một con thú nhỏ vừa nhảy póp một cái vào cuộc đời lúc xuân sang. Cặp mắt cô chuyển động như một cơ thể độc lập với niềm vui sướng, tiếng cười, nói giận dữ, kinh ngạc và tuyệt vọng.
Đã lâu lắm tôi mới được thấy một gương mặt sinh động và linh hoạt đến thế, và tôi vui sướng ngắm nhìn nó trực tiếp và tại chỗ.
"Cậu nói thật chứ?" cô hỏi.
Tôi gật đầu, vẫn đang nhai món rau trộn.
Cô đeo kính râm lên và nhìn tôi từ sau cặp kính đó.
"Cậu không nói dối đấy chứ?"
"Tôi vẫn thích nghĩ mình là một người trung thực," tôi nói.
"Quá đi rồi."
"Thế thì thử nói xem: tại sao cậu lại đeo kính râm đen thế?"
"Khi đột ngột cắt tóc ngắn đi, tôi thấy như mình không được che chắn gì cả. Như thể có ai đó vừa ném tôi trần truồng ra giữa đám đông."
"Có lí," tôi nói, ăn nốt miếng trứng cuối cùng. Cô ta quan sát tôi với một vẻ thích thú cực kì.
"Cậu không phải về chỗ với họ à?" tôi hỏi, ra hiệu về phía ba người đi cùng với cô.
"Không. Lúc nào họ dọn đồ ăn ra tôi sẽ về. Tôi có làm hỏng bữa ăn của cậu không thế?"
"Còn gì nữa đâu mà sợ hỏng," tôi nói, gọi cà-phê khi thấy cô có vẻ còn muốn ngồi nữa. Bà vợ chủ quán dọn đĩa đi và đem sữa với đường đến.
"Bây giờ cậu thử nói tôi nghe nhé," cô lên tiếng. "Tại sao cậu không thưa lúc họ điểm danh sáng nay? Cậu là Watanabe mà, đúng không? Toru Watanabe, phải không nào?"
"Đúng tôi đây?"
"Vậy sao cậu không thưa là có mặt?"
"Chỉ vì hôm nay tôi không thích thế."
Cô bỏ kính râm ra, đặt nó lên bàn, rồi nhìn tôi như nhìn vào một cái chuồng nhốt mấy con vật lạ trong vườn bách thú. "Chỉ vì hôm nay tôi không thích thế". Cậu ăn nói như Humphrey Bogart vậy. Tỉnh bơ. Rắn mặt."
"Đừng ngốc thế. Tôi chỉ là một thằng bình thường như mọi người."
Bà chủ quán mang cà-phê đến cho tôi và đặt nó xuống bàn. Tôi nhấp một ngụm không đường sữa gì cả.
"Nhìn kìa. Cậu còn uống đen không đường nữa?"
"Chẳng liên quan gì đến Humphrey Bogart cả," tôi kiên nhẫn giải thích. "Chỉ tình cờ là răng tôi không chịu được đường. Cậu nghĩ về tôi sai bét rồi."
"Sao da cậu rám nắng thế?"
"Mấy tuần rồi tôi đi chơi bộ trên núi. Ba-lô. Túi ngủ."
"Cậu đi đâu?"
"Kanazawa. Bán đảo Noto. Lên tận Niigata."
"Một mình ư?"
"Một mình," tôi nói. "Gặp bạn đồng hành chỗ này chỗ kia."
"Vài bạn đồng hành lãng mạn chứ? Đàn bà lạ ở những nơi xa lạ."
"Lãng mạn ư? Bây giờ thì tôi biết đúng là cậu hiểu tôi sai bét thật. Một thằng lưng đeo túi ngủ và râu ria lởm chởm thì lấy đâu ra lãng với mạn!"
"Lúc nào cậu cũng đi một mình thế à?"
"Đại khái thế."
"Cậu thích cảnh cô liêu à?" cô hỏi, tựa má vào tay. "Du lịch một mình, ăn một mình, ngồi một mình trong lớp…"
"Chẳng ai thích một mình nhiều đến thế. Nhưng tôi không cố đánh bạn, vậy thôi. Làm thế chỉ tổ hay thất vọng."
Miệng ngậm đầu mẩu của một bộ hoa tai, kính râm tụt trễ xuống, cô ta lẩm bẩm, "Chẳng ai thích một mình nhiều đến thế. Tôi chỉ ghét bị thất vọng." Cậu có thể dùng câu này nếu có khi nào cậu viết hồi ký."
"Cám ơn," tôi nói.
"Cậu thích màu xanh lá cây không?"
"Sao cậu hỏi thế?"
"Cậu đang mặc sơ-mi polo xanh lá cây đấy".
"Chẳng có gì đặc biệt. Tôi sẽ mặc bất cứ màu gì."
"Chẳng có gì đặc biệt. Tôi sẽ mặc bất cứ màu gì". Tôi thích lối nói chuyện của cậu quá. Giống như trát vữa, mịn mà hay. Đã có ai nói với cậu điều này chưa?
"Chưa," tôi nói.
"Tên tôi là Midori," cô nói. "Xanh lá cây" đấy. Nhưng tôi mặc xanh lá cây thì nhìn khủng khiếp lắm. Lạ đấy chứ, hả? Hình như tôi bị phép thuật nguyền rủa, cậu có thấy thế không? Tên chị tôi lại là Momoko: "Hồng đào."
"Chị ấy mặc màu hồng có đẹp không?"
"Tuyệt đẹp? Chị ấy sinh ra là để mặc đồ màu hồng. Thật hoàn toàn bất công."
Bàn chỗ Midori đã có đồ ăn, và một cậu mặc áo tây vải madras gọi với sang, "Ê, Midori, về ăn đi chứ?"
Cô vẫy tay về phía ấy như đang nói "Biết rồi."
"Này," cô nói, "Cậu có ghi chép ở lớp không đấy? Lớp sân khấu ấy!"
"Có"
"Thế này thật không phải, nhưng cậu cho tôi mượn vở ấy được không? Tôi đã lỡ mất hai buổi, mà chẳng quen ai ở lớp cả." http://phimhaynhat8888.blogspot.com/
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét