Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2014

Tớ chẳng quan tâm mẹ gì đến quyền lực hoặc tiền bạc

Tớ chẳng quan tâm mẹ gì đến quyền lực hoặc tiền bạc, đó không phải là mục tiêu. Thực là như vậy. Có thể tớ là một thằng đểu ích kỉ, nhưng chuyện ấy thì tớ lại tuyệt đối dửng dưng. Tớ có thể làm một ông thánh Thiền. Nhưng có một thứ mà tớ có thật, ấy là tò mò. Tớ muốn thấy mình có thể làm được gì trong cái thế giới khổng lồ khắc nghiệt ở ngoài kia." "Và cậu chẳng có tí nhu cầu "lí tưởng" nào, phải không?" "Đúng vậy cuộc sống không cần đến lí tưởng. Nó chỉ cần những tiêu chuẩn hành động." "Nhưng còn có nhiều cách sống khác, đúng không?" tôi hỏi. "Cậu có thích cách sống của tớ không?" "Vấn đề không phải ở đó," tôi nói. "Tớ có thể không bao giờ vào được Đại học Tokyo; tớ không thể ngủ với bất kì cô gái nào tớ muốn vào đúng lúc tớ thích; tớ không có tài ăn nói; mọi người không vì nể gì tớ cả; tớ không có cả bồ gái; và cũng chẳng có tương lai xán lạn gì khi có được mảnh bằng cử nhân văn chương của một trường đại học tư loại hai. Vậy thì có thành vấn đề gì nếu tớ thích cách sống của cậu" "Cậu đang nói rằng cậu ghen tị với cách sống của tớ chăng?" "Không? Tớ không nói thế?" tôi nói. "Tớ đã quá quen với việc chỉ là chính mình. Và tớ chẳng quan tâm mẹ gì đến Đại học Tokyo hoặc Bộ Ngoại giao. Nhưng có một thứ mà tớ phải ghen tị với cậu, ấy là có được một cô bồ tuyệt vời như Hatsumi." Nagasawa câm mồm và cắm cúi ăn. Khi bữa tối đã xong, hắn nói, "Cậu biết không, Watanabe, tớ có một cảm giác thế này có thể mười hoặc hai mươi năm sau khi chúng ta ra khỏi nơi này, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở một nơi nào đó. Và gì thì gì, tớ nghĩ chúng ta vẫn sẽ còn đồng cảm được với nhau." "Nghe như Dickens," tôi mỉm cười nói. "Tớ cũng đoán vậy," hắn nói, mỉm cười lại với tôi. "Nhưng linh tính tớ thường rất đúng." Hai đứa chúng tôi rời nhà ăn và đến một quán bar. Chúng tôi uống rượu ở đó đến tận sau chín giờ. "Nói xem, Nagasawa," tôi hỏi, "Cái tiêu chuẩn hành động trong cuộc đời của cậu là gì? "Tớ mà nói ra thì cậu phì cười mất thôi," hắn bảo. "Không, tớ không cười đâu." "Thôi được," hắn nói. "Là một người quân tử." Tôi không cười, nhưng suýt ngã lộn ra khỏi ghế. "Là một người quân tử? Một người quân tử ư?" "Cậu nghe rõ rồi đấy." "Là một người quân tử có nghĩa là thế nào? Cậu định nghĩa quân tử ra sao?" "Quân tử là người không làm những gì mình muốn mà chỉ làm những gì mình nên làm." "Cậu là thằng dở hơi nhất mà tớ đã từng gặp," tôi nói. "Cậu là thằng lạ lùng nhất mà tớ đã từng gặp" hắn nói. Và trả tiền cho cả hai thằng. Tuần sau đó tôi vẫn đến lớp sân khấu, và vẫn không thấy tăm hơi gì của Midori Kobayashi. Sau khi nhìn quanh một lượt và đã chắc là không có cô ta ở lớp, tôi ngồi vào chỗ quen thuộc của mình ở hàng ghế đầu và viết thư cho Naoko trong khi ông giáo còn chưa đến. Tôi viết về những chuyến du lịch mùa hè - những con đường tôi đã đi bộ, những thị trấn tôi đã qua, những con người tôi đã gặp. Và đêm nào mình cũng nghĩ đến cậu. Giờ đây khi không thể gặp cậu được nữa, mình mới biết rằng mình cần cậu biết dường nào. Trường lớp buồn tẻ vô cùng, nhưng để tự kỷ luật, mình vẫn dự lớp và làm bài đầy đủ. Từ khi cậu đi, tất cả đều như vô nghĩa. Mình thèm được nói chuyện thật dài và thật thoả với cậu. Nếu có thể được, mình muốn đến thăm cậu ở khu an dưỡng và ở với cậu nhiều giờ. Và nếu có thể được, mình muốn được đi bộ với cậu như kiểu chúng mình vẫn đi với nhau. Cậu hay cố gắng trả lời thư này của mình nhé - dù chỉ mấy chữ thôi cũng được. Mình sẽ không buồn đâu. http://phimhaynhat777.blogspot.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét